Old school Swatch Watches
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Nhà có sư tử hà đông


Phan_29

Nói đến Lục Bình, Tông Chính không thể không nhắc tới Lâm Thế Quần, sau chuyện của Lâm Tư, anh đã từng xem thường phương thức xử lý của Lâm Thế Quần đối với phụ nữ, từ chuyện của Lý Yên và Lâm Miểu Miểu, là có thể nhìn ra một vài điều. 

Thủ đoạn kinh doanh của Lâm Thế Quần không thể nghi ngờ, nhưng trên việc liên quan đến phụ nữ, không giống Đỗ Thiếu Khiêm một tay cáo già trên tình trường, ngay cả Tông Chính cũng cảm thấy cao hơn người một bậc. 

Lâm Miểu Miểu vẫn cho là Lâm Thế Quần năm đó là tình tay ba, hiện tại mới biết, hóa ra là tình tay tư, một người khác chính là vợ của Trần Khắc, người nắm quyền tập đoàn Trần thị hiện giờ, Lục Bình. 

Trong bốn người, Úc Gia hương tàn ngọc nát(2), Cố Dung gả cho Lâm Thế Quần, Lục Bình gả cho Trần Khắc, các tình địch đều đã lập gia đình, nếu không dừng tranh chấp năm đó, hậu quả không biết nghiêm trọng đến mức nào, vì sau khi Lâm Tư chết không lâu, Lục Bình cũng xảy ra chuyện, hai chân bị tàn tật. 

"Chuyện của Lâm Tư, có liên quan đến tập đoàn Trần thị phải không?" Lâm Miểu Miểu hỏi. 

Trong bữa cơm ở nhà họ Lâm, bởi vì Diệp Đạo nhắc đến tập đoàn Trần thị, tâm trạng Cố Dung đã không khống chế được ngay lúc đó, còn chỉ trích nói tất cả tội lỗi đều do Lâm Thế Quần gây ra, tối qua cô cũng chẳng có thời gian nào hỏi Tông Chính chuyện của Lâm Tư. 

Tông Chính hừ lạnh một tiếng, lật lại nợ cũ việc cô tìm nhầm người báo thù: "Anh có phải nên vui mừng mình vẫn còn sống hay không, không bị em trực tiếp ném từ tầng mười tám xuống, hử?" 

Lâm Miểu Miểu chột dạ vùi vào trong lòng anh, cô nợ nhân tình của Lâm Tư, nhưng nhân tình này còn chưa lớn đến mức vì cô ấy giết người, đó là lí do mà cô chỉ chụp ảnh của Tông Chính, bắt chước làm theo mà thôi. 

Chuyện của Lâm Tư, bất luận là bị cắm sừng hay là sự lỗ mãng của Lâm Miểu Miểu, đều là vết sẹo của Tông Chính, vừa nhắc tới cả người anh lập tức tỏa ra hơi thở tức giận, anh liếc cô thật lâu, mới nói một cách không thể nào vui vẻ: "Sau khi đính hôn, cô ấy cùng với anh chàng mối tình đầu ngày trước nối lại tình xưa, hình như còn muốn bỏ trốn, người đàn ông kia bị người khác mua chuộc, chụp hình mình và Lâm Tư, rồi tung ra rất nhiều ảnh......, về sau tra được người tung ảnh có liên quan đến tập đoàn Trần thị, mặc dù không có chứng cứ, nhưng chuyện phát sinh, không cần chứng cứ cũng đoán được! 

"Hai năm qua tập đoàn Trần thị bị hai nhà Tông - Lâm chèn ép dữ dội, xe của em bị người khác ra tay, tập đoàn Trần thị quả thật có hiềm nghi rất lớn. 

"Đêm hôm đó, anh có nhìn ra cái gì không?" Cô hỏi. 

Cố Dung từng ra tay một lần, Tông Chính và Lâm Miểu Miểu đều đưa bà ta vào diện tình nghi số một, mục đích đến nhà lớn Lâm gia là để quan sát tình hình, đương nhiên Lâm Miểu Miểu cũng có để tâm quan sát, nhưng mà cô theo dõi suốt buổi tối, cũng không nhìn ra được cái gì, vì cô gặp chuyện, tâm tình Cố Dung rất tốt, giữa bữa lại vì nhắc tới chuyện Lâm Tư, sau khi tâm trạng mất khống chế liền một mực im lặng, sau bữa cơm thì về phòng luôn. 

Nhìn qua không có gì đáng nghi. 

"Anh điều tra một số quyết sách của Cố Dung mấy năm nay......" Tông Chính dừng lại một chút, "Cách thức của bà ta quen thói quanh co lòng vòng, thích đi từ từ từng bước từng bước một, còn như dùng tai nạn ô tô trực tiếp muốn lấy mạng của em, không giống phong cách làm việc của bà ta...... anh còn phát hiện một chuyện ngoài dự tính......" 

Lâm Miểu Miểu tò mò nhìn về phía anh, anh từ từ nói: "Trong hai năm qua, Cố Dung đưa ra mười lăm quyết sách đầu tư, bất kể lớn hay nhỏ, không trừ cái nào tất cả đều thất bại.” 

"Làm kinh doanh có lời có lỗ, thế nhưng từ sau khi Lâm Tư chết, Cố Dung giống như gặp phải vận xui, toàn thua nỗ, biểu bảng báo cáo hai năm qua của tập đoàn Lâm thị cũng bị ảnh hưởng không nhỏ." 

Lâm Miểu Miểu im lặng trong chốc lát, tiêu hóa lời nói của Tông Chính, không có chứng cứ, dựa vào suy đoán, cứ tiếp tục suy đoán thế này, Cố Dung, Lục Bình...... đều là người có động cơ, cô thực sự không muốn suy nghĩ nữa. 

Cho nên cô trực tiếp hỏi Tông Chính người có vẻ thông minh hơn cô: "Anh thấy người nào có khả năng hơn?" 

Tông Chính hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói mang theo ý sát phạt: "Đều không phải thứ tốt lành gì, thà rằng giết lầm còn hơn bỏ sót, em không cần phải để ý, anh sẽ xử lý chuyện này." 

Lâm Miểu Miểu im lặng, từ nhỏ cô đã c dũng khí đánh nhau với những thằng con trai lớn hơn cô, ở nước Y bị lừa vào câu lạc bộ ngầm, cũng dám liều mạng, bị đánh bể đầu chảy máu cũng không thoả hiệp, trả thù Tông Chính cũng dùng thủ đoạn không chính đáng, trên bản chất mà nói, cô không phải một người thành thật tuân thủ phấp luật, nhưng cô cũng sẽ không chủ động đi gây chuyện, cô cũng có giới hạn của mình. 

Về phần Tông Chính......anh chở cô còn chẳng kiêng nể gì vượt đèn đỏ, cũng không giống một người tuân thủ pháp luật, nhưng...... nếu vì trả thù đối phương không từ thủ đoạn, hại luôn cả chính mình, như vậy cô thà không trả thù còn hơn. 

"Anh muốn làm thế nào?" Cô lo lắng hỏi.  Chú thích: (1) 受人之恩,涌泉相报: Cho dù chỉ nhận một ân huệ nhỏ nhoi của người khác cũng cần phải báo đáp gấp bội. 

(2) 香消玉殒: chỉ cái chết của người con gái đẹp. Ở đây ý chỉ Úc Gia đã chết.  CHƯƠNG 49 – FOR LÂM MIỂU MIỂU "Anh muốn làm như thế nào?" Cô lo lắng hỏi. 

Vẻ mặt của Tông Chính trùng xuống, trong ánh mắt nhìn cô có nhiều hơn mấy phần dịu dàng: "Yên tâm, anh có chừng mực, bọn họ thích giở thủ đoạn, anh càng thích quang minh chính đại." 

Anh quả thực thích dùng phương thức đường đường chính chính hơn, chấm dứt đề tài liên quan "ai là hung thủ", cô nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, thì âm thanh của Tông Chính vang lên trên đỉnh đầu cô: "Lúc đó...... em sợ không?" 

Cái đầu bên dưới cằm anh lắc trái lắc phải. 

Tông Chính cũng đoán như vậy, Lý Trân còn căn dặn anh dạo này phải chú ý đến cảm xúc của Lâm Miểu Miểu, nếu cần thiết tốt nhất đi điều trị tâm lý. 

Lúc anh ở bệnh viện nhìn thấy cô, hoàn toàn là bộ dạng như người không có chuyện gì, bình thản ngồi ở cửa phòng phẫu thuật, Lâm Miểu Miểu nhìn giống một người vô cùng yếu đuối, nhưng trên thực tế lại vô cùng gan dạ, nào biết sợ là gì. Tông Chính cũng không nhắc đến chuyện điều trị tâm lý, người ta nói không sợ, lời an ủi anh còn dùng vào đâu được. 

Tông Chính im lặng mấy giây, sau đó kéo chủ đề lại vấn đề mình quan tâm nhất. 

"Em không hài lòng với biểu hiện ngày hôm qua của anh?" 

Lâm Miểu Miểu: "......" 

"Chỉ bằng chút đạo hạnh của em, còn muốn lảng sang chuyện khác?" Anh liếc nhìn cô xem thường, phối hợp với cô nói sang chuyện khác càng chẳng qua là muốn biết giữa cô và Lâm Thế Quần rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà thôi. 

Anh nâng mặt cô lên: "Em có điểm nào không hài lòng? Khung cảnh? Tư thế? Hay là anh quá dịu dàng? Em thích thô bạo? ...... em lớn lên ở nước Y, có phải anh bảo thủ quá không? Em cảm thấy không có hứng thú?" 

"......đi ngủ!" 

Chuyện này liên quan đến vấn đề tôn nghiêm của đàn ông, làm sao Tông Chính dễ dàng bỏ qua cho cô, anh bỗng nhiên xoay người đè lên người cô, Lâm Miểu Miểu thấy mình gần như bị ép thành mặt phẳng, không khí trong phổi bị ép ra ngoài, cô mở miệng khẽ la lên. 

Tông Chính nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, cảm thấy cô khang khác, so với trước đây quả thực vừa mắt hơn nhiều, khuôn mặt vẫn là khuôn mặt này, đường cong lại lộ ra vẻ dịu dàng, trong con ngươi tựa như phủ một tầng nước, ngay cả tiếng kêu cũng như vậy, cao thấp trước sau, du dương trầm bổng, trong lòng anh đắc ý, đây đều là công lao cày cấy một đêm của anh. 

"Anh xuống đi!" Lâm Miểu Miểu đẩy đẩy anh. 

Anh không những không xuống, còn giang hai cánh tay, giống như một chiếc chăn bông nặng trịch, ép Lâm Miểu Miểu: “ Em không hài lòng điểm nào?" 

Lâm Miểu Miểu không nói gì mà nhìn chằm chằm trần nhà, trong lòng biết không trả lời anh, anh chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua tiếp tục làm phiền cô, cô suy nghĩ mấy giây, liền bắt đầu ra sức thể hiện sự bất mãn với Tông Chính: "Ngày hôm nay cả người em đều đau, nhất là chân...... còn nữa, vì sao em đang ngủ anh lại phải đánh thức em?...... còn nữa cái lần gần sáng ý! Xuống đi! Nặng quá, cả người em đau lắm!" 

Tông Chính im lặng lật mình nằm xuống bên cạnh cô, nghiêm túc giải thích: "Lần đầu tiên nhất định sẽ lưu lại ảnh hưởng, đây là hiện tượng rất bình thường, ngay cả quá trình đổ máu kia em cũng được lược bỏ, người khác chảy máu há chẳng phải đau chết sao?" Dừng lại một lúc, anh ngượng ngùng bồi thêm một câu "Anh cũng đau lắm!" Đó là lí do lần đầu tiên đau tí xíu là hiện tượng vô cùng bình thường. 

Anh liếc nhìn cô, dùng giọng điệu phê bình nói: "Lâm Miểu Miểu, em bây giờ càng ngày càng giỏi nói láo nhỉ! Em nhảy xe cũng không kêu đau với anh, chút chuyện cỏn con này cũng kêu đau?" 

"Lúc nào thì em kêu đau với anh? Là anh cứ muốn hỏi em không hài lòng về anh ở điểm nào!" Cô bẻ lại, "Anh biết rõ lần đầu sẽ để lại hậu quả, vậy mà còn làm thêm hai lần......!!" 

Nghẹn lâu như vậy, lần đầu tiên anh làm lại khó chịu, đương nhiên muốn làm lần thứ hai, lần gần sáng tỉnh lại không đúng lúc, tỉnh cũng đã tỉnh, thuận tiện không phải sao! 

Anh liếc cô, hời hợt kéo cô vào cuộc: "Lúc làm, em cũng không từ chối!" Anh kéo cô vào trong lòng mình, trong mắt phượng tất cả đều là xem thường, "Bây giờ muốn trở mặt? Em ăn cơm cùng cha vợ tâm trạng không tốt, còn đổ hết tức giận lên đầu anh, Lâm Miểu Miểu, bây giờ em rõ là càng ngày càng......" 

Lâm Miểu Miểu mệt mỏi xoay người, đưa lưng về phía anh. 

Tông Chính: "......" Vừa nãy anh còn cảm thấy Lâm Miểu Miểu vừa mắt hơn, hiện tại anh nhất định phải thu hồi những lời này! 

Buổi chiều, tầng năm mươi tháp đồng hồ đều ở trong tình trạng sợ bóng sợ gió, Giang Trạch cảm thấy ngày tháng gần đây sẽ vô cùng chật vật, trước kia tuy rằng tính tình Tông Chính không tốt, nhưng từ trước đến giờ công tư phân minh, đâu có vì anh nói mấy câu với Lâm Miểu Miểu đã gây khó khăn cho anh, nhất là một tuần gần đây, không biết tại sao Tông Chính không tới công ty, Giang Trạch gặp phải chuyện cần quyết định của sếp, gọi điện thoại cho sếp, có thể nói là cảm xúc phập phồng, lo lắng mình không cẩn thận phá hỏng chuyện tốt gì ảnh hưởng tới tâm trạng của Tông Chính, sau đó không còn một mảnh xương. 

Buổi sáng Tông Chính không đến, Giang Trạch cầm điện thoại trong lòng đấu tranh năm phút đồng hồ, gọi cuộc điện thoại thứ hai, anh lại lần nữa ngơ ngác mười phút. Buổi sáng Tông Chính tương đối bận rộn, lúc đi tâm trạng dường như không tệ, buổi trưa này nói chung Giang Trạch cũng có thể yên tâm ăn một bữa ngon, kết quả buổi chiều, Tông Chính vừa đi làm, hơi lạnh toàn bộ tỏa ra. 

Giang Trạch ôm một đống văn kiện, lặng lẽ vì mình tưởng niệm một phút đồng hồ, bi tráng gõ cửa phòng làm việc. 

Sau khi Giang Trạch để văn kiện xuống, đã chuẩn bị lấy tốc độ ánh sáng rút lui, Tông Chính đột nhiện lại gọi anh lại. 

* 

Sau khi Tông Chính đi khỏi thì Lâm Miểu Miểu mới dậy, sau khi rời giường phơi nắng trong vườn hoa được nửa tiếng, chị Chu đã đưa đến một đống đồ, nói là Tông Chính bảo Giang Trạch đưa về. 

Tặng quà bình thường đều là bày tỏ ý tốt, Úc Hân tặng cô tranh, là để tỏ lời xin lỗi cũng để trong lòng dễ chịu hơn, như Tông Chính là sao đây? 

Cô lấy một tấm thiệp nhỏ từ trong bó hoa hồng đỏ rực, bên trong chỉ có mấy chữ, bởi vì người viết tấm thiệp này tính cách thẳng thắn có cá tính, đơn giản mấy chữ, nhưng lại có thể biết anh rất mạnh mẽ, rất có uy thế. 

...... 

For Lâm Miểu Miểu 

Tông Chính. 

...... 

Lâm Miểu Miểu đặt tấm thiệp lên bàn, mở một cái hộp khác, mặt đáy lót nhung đen, bên trong đặt một chiếc vòng tay ngọc bích màu xanh da trời trong như pha lê, Lâm Miểu Miểu nhìn thoáng qua rồi đóng hộp lại, cô thật sự không thích ngọc cho lắm, đắt tiền, dễ vỡ. 

Miếng ngọc Quan Âm Khưu Thục Thanh cho cô, ngày đó tai nạn ô-tô, cô lăn một vòng trên mặt đất, đã vỡ thành mấy mảnh, chiếc vòng tay này có lẽ cũng giống kết cục của miếng ngọc kia. 

Tông Chính vừa tan làm đã vội vàng về nhà, đây là lần đầu tiên từ khi chui ra từ bụng mẹ tặng quà cho người khác mà anh lại khẩn trương như vậy, đồ Lâm Miểu Miểu đã nhận được, sau đó không có tin tức. 

Chí ít cũng nên gọi điện thoại cho anh chứ? 

Anh viết tấm thiệp kia, để ám thị sau khi cô xem thì gọi điện thoại cho anh, kết quả đến tận khi tan ca, Lâm Miểu Miểu cũng không có phản ứng. 

Anh rút ra một kết luận, đối với Lâm Miểu Miểu không thể dùng ám thị được. 

Lúc Tông Chính bước vào hoa viên Thế Kỷ, chị Chu cho anh biết Lâm Miểu Miểu đang ở vườn hoa, hơn nữa buổi sáng và buổi chiều đều nán lại vườn hoa rất lâu. 

Tông Chính rất ngạc nhiên ra vườn hoa bắt người, Lâm Miểu Miểu thực không giống người nhàn rỗi thích ngắm hoa, liệu có phải vì tâm trạng không tốt? Nhưng cho dù tâm trạng cô không tốt, chỗ nên đến phải là phòng huấn luyện đấm bao cát mới đúng? 

Lâm Miểu Miểu cũng không ngắm hoa thật, tấm thảm lông cừu đắp hờ trên đùi, cô nhắm hai mắt tựa lên ghế, Võ Tòng cũng lười biếng nằm ở bên chân của cô. 

Tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, đây là tiếng bước chân của một người đàn ông, đi trên con đường nhỏ lát đá xanh, rõ ràng, có lực. 

Anh dừng bên cạnh cô, yên lặng không tiếng động, lại làm cho người khác không thể nào xem nhẹ, hơi thở nhiệt độ cơ thể anh nhanh chóng làm bầu không khí ấm lên, chóp mũi ngoài hương hoa thoang thoảng ra còn có một mùi hương khác, đó là mùi hương thuộc về đàn ông, dìu dịu, nóng bỏng. 

Lâm Miểu Miểu mở mắt ra, ngẩng mặt lên nhìn về phía anh. 

…… 

Quần áo ma sát, Tông Chính khom lưng ôm cả cô cùng tấm thảm, ngồi lên ghế dựa của cô, đặt cô lên trên đùi mình, anh dán sát vào cô, cách mấy lớp quần áo, cô cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của anh một cách rõ ràng, đây là một vòng ôm nóng bỏng lạ thường, làm cô cảm thấy vô cùng ấm áp. 

Trong vườn hoa vẫn yên tĩnh như trước, chỉ có tiếng động nhẹ khi anh cử động, một lát sau, anh mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong ánh chiều tà. 

"Em thích không?" 

Tầm mắt của cô dừng lại trên chiếc bàn nhỏ cạnh ghế dựa, hoa hồng sắc đỏ rực rỡ, cùng với hộp nhung màu đen, còn có tấm thiệp anh viết tay. 

Cô thích nhất tấm thiệp này. 

...... 

For Lâm Miểu Miểu 

Tông Chính. 

...... 

Đây là lần đầu tiên, tên anh và tên cô được đặt chung một chỗ, dùng ngòi bút của anh viết ra, nét chữ rất đẹp. 

Sau đó là hoa, còn cái vòng đắt tiền mà dễ vỡ...... 

Cô sử dụng âm trong khoang mũi ừ một tiếng: "Thích." Nếu nói không thích, khỏi cần nghĩ cũng biết Tông Chính sẽ có phản ứng gì. 

Tông Chính vui vẻ nở nụ cười. 

Thanh âm của anh nếu như không mang theo tức giận cùng ngạo mạn, sẽ trở nên biếng nhác và trầm thấp, anh dùng loại thanh âm này nói ở bên tai cô: "Hoa sen trong Thiên Hà Viên nở rồi, khi còn bé anh thích chèo thuyền thoi đứng ở giữa ao, hôm nào anh dẫn em đi chèo thuyền." 

"Vâng."

Lúc ăn cơm chiều, lại một lần nữa Lâm Miểu Miểu hưởng thụ anh phục vụ gắp thức ăn cho cô. 

Tông Chính nghỉ làm nhiều ngày, lại thêm mối quan hệ dây dưa không rõ kia của nhà họ Lâm, sau bữa cơm anh đi đến thư phòng làm thêm giờ, vừa tới chín giờ anh đã hào hứng kéo Lâm Miểu Miểu đi tắm, ý đồ rất rõ ràng. 

Lâm Miểu Miểu cau mày, vẻ mặt kháng cự: "Người em khó chịu." 

"......anh sẽ rất cẩn thận......" 

Những lời kế tiếp của Lâm Miểu Miểu đều bị bờ môi cực nóng của anh ngăn lại trong cổ họng, cô im lặng hai giây, bất đắc dĩ hé môi, từ chối anh dường như càng ngày càng trở nên khó khăn hơn. 

Sau khi cởi sạch quần áo của Lâm Miểu Miểu, vẻ mặt của Tông Chính hơi hơi mất tự nhiên, anh nhớ mình rất dịu dàng, rất rất dịu dàng, rất rất rất dịu dàng...... 

Nhưng trên người cô sao có nhiều dấu hôn xanh tím đến vậy? 

Anh nâng chân của cô lên đến ngang hông mình, hình như nâng đến nơi nào đó, cô kêu nhỏ một tiếng, giống như có chút đau. 

Trên tay phải của cô còn băng kín bông gạc, tâm trạng của cô không tốt, thân thể cô không thoải mái, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Tông Chính bỗng nhiên cảm thấy mình giống như một kẻ không có lương tâm. 

Anh im lặng hai giây, sau khi tắm xong cho cô, lập tức ôm lên giường, đón ánh mắt kinh ngạc của Lâm Miểu Miểu, anh hậm hực nói: "Em ngủ trước đi, anh còn có chút chuyện chưa làm xong." 

Buổi tối ngày hôm trước Tông Chính nghĩ hôm nay hẳn là có thể, anh đặc biệt “săn sóc" để cô nghỉ ngơi một ngày, ông xã tốt như vậy đi đâu mà tìm, thế nhưng, Lâm Miểu Miểu cho anh một tia sấm sét giữa trời quang, kỳ kinh nguyệt của cô tới. 

Là sói thì đều muốn ăn thịt, trước đây chưa ăn thì cũng thôi, anh đã ăn thịt rồi bảo anh ăn chay làm sao được? 

Đầu Tông Chính chỉ có một chữ: Kháo!(1) 

Nếu như thêm một động tác nữa, anh muốn dựng thẳng ngón tay giữa. 

Hậu quả của việc dục vọng không thỏa mãn chính là tính tình càng nóng nảy, nhưng hậm hực của anh không thể bạo phát với Lâm Miểu Miểu, cho nên chỉ có thể chuyển sang công việc. 

"......cậu gọi điện thoại cho Ngụy Thăng, trước ngày mai nếu như những tin tức xấu này còn chưa biến mất sạch sẽ, công ty sẽ phát tiền lương tháng này cho anh ta, sau đó trong vòng mười phút anh ta nhất định phải thu dọn xong đồ đạc, cút ra khỏi Thịnh Hoa cho tôi." 

Tông Chính mắng người xong, văn kiện trên bàn rơi đến bên chân Giang Trạch, tập giấy lập tức bay toán loạn, Giang Trạch khom người cấp tốc nhặt tập giấy tờ rơi rải rác trên mặt đất, không hề dông dài dứt khoát đóng cửa lại. Tông Chính nới lỏng cổ áo, quay sang nhìn về phía Lâm Miểu Miểu, tức giận trên gương mặt trong thời gian một cái nghiêng đầu, đã tan mất hơn nửa, dường như người vừa rồi dọa Giang Trạch sợ chạy mất dép, căn bản không phải là anh. 

Nét mặt anh không thay đổi đi tới, hỏi: "Chán không?" 

"......không chán đâu." Hôm nay là ngày thứ ba cô theo đi làm, cảnh này mỗi ngày cô đều chứng kiến vài lần, sau đó phát hiện trước đây Tông Chính đối xử với cô như vậy là còn khách khí chán. 

Lúc anh làm việc, cô sẽ ôm máy tính xem phim truyền hình, tư liệu chụp ảnh, hoặc mang theo máy ảnh của mình đi loanh quanh trong tháp đồng hồ, thấy thứ gì có ý nghĩa, lập tức bấm máy chụp tanh tách một tấm. 

Làm người mẫu, tất cả các công nhân viên trong tháp đồng hồ dàn cảnh, mấy ngày gần đây không ngừng kêu khổ, có một cấp trên tính tình thay đổi thất thường, tính khí nóng nảy đã rất áp lực rồi, nay lại thêm vị đại thiếu phu nhân không có chuyện gì còn mang một cái máy ảnh chụp khắp nơi. 

Lâm Miểu Miểu đến chỗ nào, nhân viên chỗ đó đều biểu hiện cần cù chăm chỉ vô cùng, tất cả đều là một bộ dạng khí thế ngất trời, vùi đầu vào làm việc, cúc cung tận tụy, mỗi lần cô đi một vòng, đều cảm khái: Công nhân viên ở tháp đồng hồ quá nhiệt tình với công tác của mình, vì vậy cô càng cần mẫn chụp hơn. 

Lâm Miểu Miểu thấy những ngày tháng gần đây mình quá sa đoạ, kiên trì chạy bộ buổi sáng hơn mười năm, sau khi cưới không chạy được mấy ngày, làm ở câu lạc bộ Tuyết Vực cũng có một tuần, cô hơi áy náy, lấy lý do: Gần đây liên tiếp xảy ra nhiều chuyện, bận quá không đến được. 

Buổi tối hai người cùng về nhà, lúc ăn cơm Tông Chính nhận được một cuộc điện thoại, sau khi anh tiếp điện thoại xong, vẻ mặt nặng nề, Lâm Miểu Miểu gửi ánh mắt hỏi thăm, bên môi anh nhếch lên nụ cười giễu: "Có người tự thú." 

Lâm Miểu Miểu đặt đũa xuống, yên lặng chờ đợi câu nói sau của anh. 

Người tự thú một mực khẳng định mình đã bị đối xử không công bằng, cho nên sinh ra tư tưởng ghét người giàu. Sau đó tổ chuyên án điều tra tư liệu về nghi phạm, chứng thực người này thường giúp người khác lắp ráp xe cộ phi pháp, cũng có thói xấu đánh bạc, gần đây nhất bị bọn cho vay nặng lãi ép đến đường cùng, vì thế tên này nhận một cuộc làm ăn, sau khi xong việc đối phương lại ỷ vào thân phận địa vị không trả tiền, nghi phạm cần tiền gấp giận mất khôn, trực tiếp chạy vào trong khu vực nhà để xe của phòng tranh, chọn chiếc xe nổi tiếng không vừa mắt ra tay. 

Lâm Miểu Miểu cảm giác như có một đàn quạ đen đang bay trên đỉnh đầu, bởi vì chuyện này cô còn nghĩ đến tai nạn giao thông năm đó của Lý Yên, trong đầu gần đây cũng toàn là mối quan hệ lộn xộn kia của Lâm Thế Quần, chuyện xảy ra lâu vậy mà cô lại trở thành cá trong chậu bị vạ lây ư? 

Cô có chút không cam lòng chất vấn: "Cho dù là ght người giàu, tại sao phải chọn phòng tranh của Úc......?" Cô không biết xưng hô như thế nào với Úc Hân, gọi là dì Úc giống Tông Chính, luôn cảm thấy có điểm kỳ quặc. 

"Người ỷ vào thân phận địa vị sửa xe không trả tiền, lại chính là cháu trai của Phương Đới." 

Lâm Miểu Miểu không nói gì, cô cho rằng cuộc sống sau này nhất định sẽ toàn là cảnh tàn sát khốc liệt, lần đầu tiên tràn ngập ý chí chiến đấu như vậy, lúc này mới phát hiện hoá ra tất cả đều là cô suy nghĩ nhiều, tâm trạng thực sự rất không tốt. Có điều cô rất nhanh đã bình thường trở lại, không có bày mưu tính kế như trong tưởng tượng của cô đương nhiên là tốt nhất, cô chỉ cần một giả thuyết mẹ của mình có thể do người khác hại, trong lòng đã vô cùng áp lực rồi. 

Cô thở phào một hơi, vẻ mặt nhẹ nhõm hẳn: "Thì ra em đã suy nghĩ nhiều." 

Tông Chính liếc nhìn cô, khẽ hất cằm, không đếm xỉa tới hỏi: "Em à, muốn nghe cách nghĩ của anh hay không?" 

Lâm Miểu Miểu ngước lên, mờ mịt chớp chớp mắt, vẻ mặt anh tiết lộ không đồng ý với sự thật nào đó, giọng điệu nói chuyện với cô cũng thờ ơ...... 

Chỉ là bờ môi của anh không thể cảm giác được nhếch lên, ánh mắt sáng ngời nhìn cô chằm chằm, tựa như đang giục: Nhanh đến hỏi anh đi!  Chú thích: (1) 靠: Mọi người dùng từ này để biểu thị sự ngạc nhiên hoặc phản đối. Ở đây lời Tông Chính nói có thể hiểu là: "khỉ thật", "chết tiệt", "khốn kiếp"  CHƯƠNG 50 – LÀ SÓI ĐỀU MUỐN ĂN THỊT Tông Chính đợi mười mấy giây, cũng không đợi được Lâm Miểu Miểu chủ động hỏi dò, chứ đừng nói gì là ánh mắt kinh ngạc ái mộ sùng bái. 

Cô vẫn như vậy ánh mắt lấp lánh nhìn anh, con ngươi đen như mực tựa như đang: ChỠanh nói đó. 

Tông Chính lại một lần nữa rút ra kết luận buổi chiều, không thể dùng ám thị với Lâm Miểu Miểu. 

Lâm Miểu Miểu này nhìn bề ngoài, cự tuyệt người từ khoảng cách ngàn dặm(1), không dễ sống chung, nhưng thực ra cô rất dễ thân cận, sẽ không kiếm chuyện vô cớ, lại không biết cãi nhau, khi cô ở phòng làm việc của anh, luôn yên lặng làm chuyện của mình, giống như một đóa sen xanh nở rộ, anh vừa đưa mắt đã có thể nhìn thấy gò má thanh tú đẹp đẽ và ánh sáng trên những lọn tóc của cô. 

Khi không chạm đến giới hạn của cô, cô đều ngoan ngoãn biết vâng lời như vậy, đương nhiên chỉ cần vừa chạm đến giới hạn của cô, đóa sen xanh xinh đẹp này ngay lập tức sẽ biến thành bụi cây có gai, hơn nữa bụi cây có gai này sẽ chủ động đâm người. 

Nhưng mà, giới hạn của cô, bây giờ anh còn chưa chọc tới. 

Khuyết điểm duy nhất đó là quá, thờ, ơ! 

Tông Chính nhướng mày nhìn cô, mới chậm rãi nói: "Em có từng nghi ngờ, sự việc sao lại khéo như vậy không?" 

Lâm Miểu Miểu dĩ nhiên cũng từng nghi ngờ, nhưng cảnh sát đã kiểm chứng lời nói của người kia rồi, như vậy cô còn có thể nghi ngờ gì nữa, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo. 

Ngón tay Tông Chính gõ nhẹ xuống mặt bàn, "Anh chưa bao giờ tin chuyện trùng hợp......" 

Anh vẫn cho rằng mọi thứ trùng hợp là điều tất nhiên, nhưng chỉ là khi những nhân tố ấy ở ngoài phạm vi và năng lực suy nghĩ, mới trở thành trùng hợp. 

Gặp lại Lâm Miểu Miểu một lần nữa, kết hôn cùng cô, đây là trùng hợp không phải sao? Lúc anh biết được thân phận của cô, đây là một chuyện tất nhiên. 

Lâm Miểu Miểu luôn là một người biết lắng nghe, lúc Tông Chính dừng lại cũng không nói chen vào, giọng nam trầm bổng lại lần nữa vang lên trong phòng: "Trước ngày hôm nay, cảnh sát không tìm được bất kỳ chứng cứ nào, tình tiết vụ án vẫn không có tiến triển...... anh liền dùng thêm chiêu đánh rắn động cỏ......" 

"Bộ phận kiểm toán, chi cục thuế mấy ngày nữa muốn tiến hành thẩm tra sổ sách của Trần thị...... lúc này tự dưng nhảy ra một người tự thú......" Anh cười một tiếng, dễ nhận thấy cái gọi là thẩm tra này chính là kế "đánh rắn động cỏ" của anh, nếu anh dùng phương thức này, rất rõ ràng còn có chiêu tiếp theo. 

"Bây giờ có hai trường hợp, thứ nhất Trần thị cho một người chết thay, muốn yên ổn qua nạn này, hai là......" Anh dừng lại một lúc, nụ cười từ từ thu lại, vẻ mặt nghiền ngẫm, "Trường hợp thứ hai, có người muốn đổ tội cho Trần thị." 

Anh đẩy ghế bàn ăn đứng lên, mặc dù chưa ăn tối xong, nhưng cả hai đều không có tâm trạng ăn tiếp, Tông Chính kéo cô ra phòng khách, sau khi ngồi xuống, mới nghiền ngẫm nói: "Cho dù là tình huống nào, đều có điểm khó giải quyết, trước khi ra tay người đứng phía sau đã vạch kế hoạch vô cùng tỉ mỉ kín kẽ, không để lại chút sơ hở, trước khi ra tay đã sắp xếp vài phương án sau khi thất bại...... nếu là Trần thị làm, vậy còn dễ bàn, kẻ địch ở chỗ sáng, còn nếu là người khác......" 

Lâm Miểu Miểu tưởng rằng sự việc đã kết thúc, nhưng theo như Tông Chính vừa nói, thì hình như còn nghiêm trọng hơn cả lúc bắt đầu. 

Cô yên lặng nghe anh phân tích, mặc dù có chỗ không hiểu. 

Thanh âm của anh không cao, nhưng lại vô cùng dễ nghe, trầm ấm du dương như tiếng ngọc va chạm. Lâm Miểu Miểu hơi thất thần, có phải vì thích một người, cho nên tất cả mọi thứ của người ấy đều được bao phủ thêm một tầng ánh sáng? Ngay cả thanh âm của người ấy, cũng cảm thấy rất êm tai. 

Vốn đã mơ hồ, còn không tập trung, cô nhanh chóng ổn định lại trạng thái, nghe anh nói tiếp. 


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .